gia-minh - Mắc Kẹt

Bỏ quên lại ký ức vụn vỡ
Cất đi hình bóng ta thường nhớ
Mắc kẹt giữa chốn không người
Mắc kẹt những lúc em cười
Để sau hạnh phúc ta từng ước
Đằng trước kia là trái tim trầy xước
Mắc kẹt giữa chốn linh hồn
Mắc kẹt lại nơi từng quen
Và ta cũng đã quên rằng ta nhớ đến em
Nhiều hơn cả chính em có thể tin
Ta mắc kẹt một cảm giác
Ta mắc kẹt vào câu hát
Từng nỗi đau trong đôi mắt biếc
Cho ta nhớ thương đem vào lời ca
Chờ mong
Lại mắc kẹt, ta lại mắc kẹt
Để trái tim hằn sâu luyến tiếc
Em đừng bước đi để lại mình ta
Được không
Lại mắc kẹt, ta lại mắc kẹt
Trong vài hôm ta đã quên mình là ai
Cứ dấn sâu vào những điên cuồng mãi
Có khi lại tốt hơn bây giờ
Mắc kẹt trong những nghi ngờ
Trong nghĩ suy, trong ước mơ, trong khúc ca
Trong mắt em, trong nỗi đau, trong chính ta
Chẳng thoát ra được, chẳng thoát ra được, ta chẳng thoát ra được
Rồi thời gian sẽ trôi ngày em chẳng ở bên
Tập lại những thói quen ta bỏ quên
Ta mong chờ ngày em đến
Ta mắc kẹt ngày em đến
Từng nỗi đau trong đôi mắt biếc
Cho ta nhớ thương đem vào lời ca
Chờ mong
Lại mắc kẹt, ta lại mắc kẹt
Để trái tim hằn sâu luyến tiếc
Em đừng bước đi để lại mình ta
Được không
Lại mắc kẹt, ta lại mắc kẹt

Written by:
GIA MINH, MINH VAN

Publisher:
Lyrics © O/B/O DistroKid

Lyrics powered by Lyric Find

gia-minh

View Profile