A.K - Laclong (Raw Version)

Nhạc vẫn viết, lời vẫn hát, nhưng sao một chút cũng không cảm thấy gì
Từ trong giấc mơ, đến khi mắt mở, một ngày trôi qua thật vô vị
Cũng không hiểu từ đâu, thứ cảm giác này hình thành
Định hình cảm xúc là điều không thể
Cố giải thoát bằng giai điệu, âm thanh, chuyển động, hình ảnh
Nhưng xúc cảm đi một chút lại vòng về
Bật điện thoại tìm lại một chút vui
Nhưng mệt nhoài với những dòng tin nhắn
Ngày mệt nhoài chỉ muốn được ngủ vùi
Mà ngay cả đôi mắt cũng không thể nhắm
Mình từng là một kẻ năng lượng tràn trề
Suy nghĩ tích cực từ những chuyện cỏn con
Giờ thì lại thu mình lại như thế
Đến cả một ý niệm vui vẻ cũng chẳng còn
Mình không thể nhắn cho ai một tin nhắn
Bản thân lười biếng buông câu chia sẻ
Những áp lực, tiêu cực cứ thế vây quanh
Lười cả việc bước ra xe và di chuyển
Vậy thứ cảm giác này đến từ đâu
Hay nó đã vốn tồn tại từ đầu
Mình đã tự lừa dối cảm xúc của chính mình
Sợ cả sự tiêu cực bên trong bị nhìn thấu
Đông đã đến trước hiên
Từng giọt mưa mang theo lạnh giá của tuyết trời
Gió đôi khi khẽ bay
Càng làm lạnh hơn nơi không gian này
Bụi tràn ngập tâm tư
Như cuốn sách trên kệ tủ lâu rồi
Bật bài nhạc mình vẫn hay nghe
Mà sao khoảng trống vẫn thế
Một mình ngồi trong căn phòng
Mưa trong lòng
Vứt earphone!
Chộp vội guitar, tay không ngưng tìm kiếm thanh âm
Nhưng mà, bao hợp âm, bao nhiêu giai điệu bên tai
Giờ đã không hứng thú
Tìm đôi tay đến phím đàn
Mà sao dương cầm
Cảm xúc không còn
Chờ điều chi
Không thể tìm thấy lối thoát
Cho, cảm xúc sao có thể đặt tên đây
Là vì điều gì bủa vây

Written by:
Trieu An Khuong

Publisher:
Lyrics © O/B/O DistroKid

Lyrics powered by Lyric Find